Chương 2

Băng Qua Thế Giới

Zhihu

9.511 chữ

22-06-2023

4.

Đến giờ cơm tối.

Dì giúp việc lên gõ cửa, gọi tôi xuống ăn cơm.

Tôi dạ một tiếng, sau đó mở cửa đi xuống lầu.

Nhưng chưa xuống tới nơi, tôi đã nghe thấy tiếng Lâm Dao và Lâm Châu trò chuyện chỗ cửa vào.

Lâm Dao nói: "Ả tiện nhân kia cố ý! Nó không hiền lành ngây thơ như vẻ ngoài đâu. Anh hai, anh phải tin em!"

Sau khi cô ta nói xong, Lâm Châu không nói gì mà chỉ cưng chiều xoa đầu cô ta.

Lâm Dao tức tối dậm chân, nói tiếp: "Anh hai, lát nữa em chứng minh cho anh coi."

Ả đần Lâm Dao này, định đối phó tôi kiểu gì nhỉ?

Đừng nói.

Tôi còn đang chờ mong đây.

5.

Tôi cố ý gây tiếng động để họ phát hiện tôi đang xuống, thế là Lâm Dao không nói gì nữa.

Mà nháy mắt ra hiệu với Lâm Châu đứng cạnh, hoàn toàn không nghĩ là tôi sẽ thấy.

Tôi rũ mắt, nhìn sang bàn ăn.

Cơm tối vẫn chưa soạn xong, cho nên tôi ngồi xuống sô pha trong phòng khách nghỉ một lát.

Lâm Dao đi tới, tay cầm một ly nước.

"Loan Loan, uống nước đi này."

Thái độ thay đổi thật đột ngột, lúc thấy tôi, thế mà cô ta còn mỉm cười nữa cơ.

Tôi không vội đưa tay nhận lấy ly nước ngay.

Mà chỉ nhìn cô ta chằm chằm, như cười như không.

Hồi sáng mới gây lộn om sòm, mà giờ đã tươi cười ngọt nhạt thế kia.

Tôi phàm là còn có não, thì đương nhiên biết cô ta đang giở trò.

Lâm Dao hơi cuống, cô ta cắn răng nói tiếp: "Chuyện hồi sáng là chị sai, dù sao em cũng là em gái chị, chảy cùng một dòng máu giống chị, coi như là chị xin lỗi em được không?"

Cô ta hạ mình hết cỡ, nhất là trước mặt các dì giúp việc.

Dưới bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào, cảm giác như nếu tôi mà còn không chấp nhận lời xin lỗi này, thì tôi mới là đứa gây sự vô cớ vậy.

Cho nên tôi nhất định phải nhận ly nước cô ta đưa.

Cô ta có thể diễn nước mắt cá sấu, thì tôi cũng có thể giả ngây thơ vô số tội.

"Chị nói gì vậy chứ? Không phải chị em mình vẫn hòa thuận vui vẻ sao?"

Nói xong câu ấy, tôi đưa tay chuẩn bị đỡ ly nước.

Nhưng lúc tôi sắp chạm vào ly nước, Lâm Dao đột nhiên nghiêng người sang bên, sau đó tay phải buông ra.

Lúc ly nước sắp rơi xuống, tôi cấp tốc đưa tay cầm lấy, tay còn lại kéo Lâm Dao sắp ngã chổng vó lại.

Tôi kéo một cái, cả người Lâm Dao đổ lên sô pha.

Hình như vì không giống trong tưởng tượng của mình nên cô ta vẫn còn sững sờ ngơ ngác, tôi ra đòn phủ đầu, cố ý tăng âm lượng, muốn cho tất cả những ai ở trong căn phòng này đều nghe thấy.

"Chị à sao chị lại bất cẩn thế? May mà em đỡ được chị."

Sau khi hoàn hồn, Lâm Dao nhìn tôi bằng ánh mắt u ám như ngâm th.uốc đ.ộc vậy.

Tôi vẫn mỉm cười với cô ta, dịu dàng mà vô tội.

Đến bước này, tôi xem như đã hiểu được cô ta muốn cho tôi "lộ mặt thật" như thế nào.

Lấy lý do đưa nước cho tôi, sau đó đợi tôi sắp chạm vào ly nước thì thả rơi ly rồi thuận thế té xuống đất.

Sau đó nặn ra một giọt nước mắt, già mồm bảo rằng không trách tôi đâu.

Người nào thấy vậy chắc đều sẽ cho rằng tôi mang lòng oán hận nên mới xô cô ta.

Đến đó, chẳng phải "bộ mặt thật" của tôi sẽ lộ rõ hay sao?

Cho nên tôi quyết đánh phủ đầu, chặt đứt cơ hội diễn sâu của cô ta luôn.

Chắc vì gài bẫy tôi không thành công, cho nên Lâm Dao không vui cho lắm, không thèm ăn cơm tối, cầm túi xách nổi giận đùng đùng đi mất.

Bớt một kẻ chướng mắt, chén cơm trong tay cũng ngon hơn bình thường.

Tôi ung dung thong thả ăn cơm tối, mà Lâm Châu ngồi đối diện tôi thì thỉnh thoảng lại đánh mắt sang dò xét tôi.

Sói mói [email protected] trụi, không thèm che đậy chút nào.

Tôi hớp một ngụm sữa bò, thình lình ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Anh hai, sao cứ nhìn em chằm chằm vậy?"

Vốn dĩ không nói toạc ra thì cũng chẳng có chuyện gì, nhưng tôi cứ nói thẳng, khiến Lâm Châu nhất thời trầm mặc.

Một lúc sau, hắn mỉm cười nói: "Loan Loan rất thông minh."

Tôi tạm thời cho là hắn đang khen tôi.

Cũng không mất thời gian nghiên cứu xem hắn có ẩn ý gì sau câu nói này không.

Tôi thản nhiên nhận lời khen của hắn.

Thậm chí còn lễ phép nói lời cảm ơn nữa.

Người khó đối phó nhất ở nhà họ Lâm chưa bao giờ là ả n.gu Lâm Dao kia.

Mà là người đứng sau chống lưng cho cô ta, Lâm Châu.

Tôi nhìn sữa bò trong ly.

Để nghĩ xem, nên đối phó cả nhà này như thế nào đây nhỉ?

6.

Bởi vì đặc thù thân phận của "tôi".

Nên cha Lâm muốn công khai thừa nhận thân phận của tôi trước mặt đồng bạn làm ăn của ông ta, tuyên bố với mọi người tôi cũng là con gái nhà họ Lâm.

Mấy chuyện ăn chơi của đám công tử nhà giàu không phải chuyện lạ lùng gì, nên mọi người cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Thậm chí có thêm một đứa con, lại thêm một cơ hội thông gia để kết minh.

Cũng chỉ nuôi thêm một người, nhưng lại giúp ích rất lớn cho sự phát triển về sau của công ty gia đình.

Cho nên mới mở tiệc để tuyên bố tôi là con gái nhà họ Lâm, cũng nhân cơ hội xem thử có đối tượng nào phù hợp để liên hôn thương mại hay không.

Cha Lâm dặn tôi chuẩn bị thật kỹ cho buổi tiệc rượu dành riêng cho tôi này.

Tôi là một đứa con gái ngoan, sao có thể không nghe lời ông ta chứ?

Vào ngày tổ chức buổi tiệc.

Rất nhiều bạn làm ăn của cha Lâm có mặt, không thiếu người dẫn theo con cái, coi như là để gặp gỡ làm quen với nhau.

Chứ không chỉ làm quen mình tôi.

Tất cả những cô gái chưa có hôn ước trong bữa tiệc này, đều có thể là đối tượng kết hôn về sau.

Tôi thản nhiên chấp nhận mọi thứ.

Tôi theo chân cha Lâm chào hỏi tâm sự với từng đối tác làm ăn của ông ta, Lâm Dao thì ngồi một góc, vẻ mặt rất khó coi.

Cô ta vốn không muốn tham gia bữa tiệc này.

Nhưng cha Lâm muốn thể hiện mối quan hệ hòa thuận vui vẻ trong nhà họ Lâm, nhất quyết bắt cô ta tham gia.

Đương nhiên là Lâm Dao không vui rồi, nhưng cũng không dám cãi lời cha Lâm.

Nhưng cô ta thấy rất ấm ức, ngồi trong góc rầu rĩ không vui.

Tôi liếc nhìn bốn phía, mọi người đều trò chuyện vui vẻ.

Chỉ có Lâm Dao là trừng trừng nhìn tôi.

Tôi trừng mắt nhìn lại cô ta, lần đầu tiên lộ vẻ khiêu khích.

Quả nhiên cô ta nổi giận.

Cô ta đột nhiên ném ly rượu trong tay, sau đó xách váy đùng đùng đi về phía tôi.

Tôi quay người bước lên sân khấu, nhìn chiếc đàn cổ mới tốn nhiều tiền mua về.

Vì bữa tiệc này là tổ chức riêng cho tôi, nên trừ những lời khách sáo ban đầu, cha Lâm còn dặn tôi chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.

Tốt xấu gì cũng coi như lộ diện.

Ông ta định sắp xếp cho tôi đánh đàn dương cầm, món này mới thể hiện hết sự tao nhã.

Nhưng tôi không chơi, cũng không biết chơi dương cầm.

Cho nên tôi xin phép cha Lâm xong, quyết định biểu diễn đàn cổ.

Trong đám khách khứa này, đương nhiên không thiếu người xuất thân từ gia tộc dòng dõi thư hương.

Tự nhiên cũng hiểu được khúc nhạc này của tôi ở trình độ nào.

Tôi thậm chí còn chưa đàn xong, Lâm Dao đột nhiên biến sắc, vẻ mặt khó coi vô cùng.

Cô ta xông lên sân khấu, chụp lấy cổ tay tôi.

"Nói, mày nghe được bản nhạc này ở chỗ nào?"

Đột nhiên bị cắt ngang, những người đang say sưa nghe đàn lộ vẻ bất mãn.

Tôi vẫn tỏ vẻ hết sức vô tội.

"Chị đang nói gì vậy?"

Giả ng.u thôi mà, ai chẳng làm được?

Lúc trước cô ta cũng dùng vẻ giả mù sa mưa này để lừa gạt lòng tin của chị tôi đấy thôi.

Kết quả thì sao?

Chị tôi mặc áo cưới tự thiêu, lòng mang thù hận ngập trời.

Mà giờ, chẳng qua tôi chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi.

Sao cô ta lại tức giận cơ chứ?

Cô ta thấy tôi như vậy, càng tức giận hơn nữa.

Thế là kéo cổ tay tôi, lại vung tay hất cây đàn đổ giá trị ngàn vàng kia xuống đất.

"Mày nói mau, rốt cuộc mày nghe được bản nhạc này ở đâu? Rốt cuộc mày là ai?"

Lâm Dao gào lên, tựa như nhớ tới một ký ức rất đáng sợ.

Tôi lẳng lặng nhìn cô ả, như nhìn một thằng hề.

Bản nhạc này cô ta hẳn là rất quen.

Đây là bản nhạc mà năm đó chị tôi tự sáng tác, đương nhiên Lâm Dao không xa lạ gì.

Trước khi tự thiêu, chị tôi còn ngồi biểu diễn bản nhạc này cơ mà. Vừa đánh đàn, vừa nguyền rủa.

Cho nên Lâm Dao mới sợ đến mức bỏ trốn về thế giới hiện đại.

Cô ta còn muốn tiếp tục tra hỏi tôi, nhưng hiển nhiên trong những tình huống quan trọng thế này, cô ta gây gổ như thế là làm mất thể diện cha Lâm rồi.

Cha Lâm thở dài thườn thượt, lại ngại mọi người đang nhìn, không thể nổi giận, chỉ có thể kéo Lâm Dao xuống sân khấu.

Nhưng Lâm Dao lại đang túm tay tôi, thế là ba người rồng rắn kéo nhau xuống sân khấu.

Một người phục vụ nâng khay rượu đi ngang qua, Lâm Dao tức giận nãy giờ không phát ti3t được, thế là cầm ly rượu hất vào mặt tôi.

Tôi nghiêng người né tránh.

Toàn bộ rượu đỏ tưới lên chiếc váy trắng của tôi, nhìn rất nhếch nhác.

"Lâm Dao!"

Cha Lâm giận không kìm được nữa, gào lên một tiếng trước mặt mọi người.

Chắc để cứu vãn tình thế, Lâm Châu vội vàng đi tới.

"Loan Loan, anh dẫn em đi rửa."

Mục đích đã đạt được, đương nhiên tôi không cần phải ở lại để nhận ánh mắt khác thường của người khác nữa.

Tôi ngoan ngoãn đi theo Lâm Châu, nhưng Lâm Dao tựa hồ còn chưa chịu buông tha cho tôi, gào thét đòi đuổi theo tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn lại.

Một chàng trai tướng mạo anh tuấn mặc âu phục cản cô ta lại.

"Lâm Dao, đừng ồn ào nữa!"

Chàng trai kia hơi nhíu mày, có vẻ không được vui cho lắm.

Tôi thấy Lâm Dao ôm cánh tay gã, vẻ mặt đầy ấm ức.

"Dĩ Trì, rõ ràng cô ta cố ý bắt nạt em mà!"

À, tôi biết rồi.

Kỳ Dĩ Trì.

Nhà họ Kỳ còn giàu hơn nhà họ Lâm nhiều, cho nên hôn sự liên minh này trăm lợi không một hại.

Rất nhiều năm trước cha Lâm đã chốt mối này cho Lâm Dao, hai người họ là thanh mai trúc mã, cũng coi như ngầm thừa nhận hôn sự này.

Đồng thời, một khi hôn ước này được thực hiện.

Thì vị trí người thừa kế nhà họ Lâm chắc chắn không đến phiên đứa con riêng như Lâm Châu.

Con trong giá thú danh chính ngôn thuận, lại còn được nhà họ Kỳ chống lưng.

Lâm Dao có khả năng rất cao được kế thừa công ty, kế thừa tất cả mọi thứ.

Đương nhiên tôi sẽ không cho cô ta toại nguyện.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!